Tôi có tiêm mặt

 

- Nhìn hình ảnh của anh trên báo tôi tưởng chỉnh sửa kỹ càng không ngờ ngoài đời anh trẻ thế!

Tôi có làm thẩm mỹ một tý đấy. Tôi xin đính chính mình sinh năm 1957, nghĩa là mới 63 tuổi chứ chưa U70 đâu nhé! (cười). Tôi cũng là con người chứ đâu phải thần thánh, phải làm đẹp chút xíu để phục vụ khán giả. Thú thật, tôi chỉ tiêm mặt, là liệu pháp thẩm mỹ nhẹ nhàng nhất rồi.

- 63 tuổi, anh còn tự tin nhảy như xưa? 

Phong độ hồi trẻ là 100% thì bây giờ vẫn 90% đấy nhé! Ca sĩ vừa nhảy vừa hát không phải chuyện đơn giản, tôi phải tập miệt mài lắm. Người Việt Nam thường quá chú tâm vào tuổi tác trong khi ở Canada mấy chục năm tôi thấy chẳng ai ở đây quan trọng điều đó.

Lớn tuổi không đồng nghĩa bạn không được làm những việc mình thích. Gừng càng già càng cay, thời xưa tôi có thể khỏe hơn nhưng kinh nghiệm không bằng bây giờ. Thế giới chúng ta hôm nay cái gì cũng có. Tôi ăn ngon ngủ khỏe, uống vitamin mỗi ngày, sáng nào tôi cũng nhảy dây, chạy bộ, đạp xe… 2 tiếng đồng hồ. Bạn nghĩ tôi già chứ thi hít xà, chưa chắc bạn lại tôi, đừng đùa! (cười lớn).

 

{keywords}
Nguyễn Hưng đính chính tuổi thật là 63.

 

- Cuộc sống của anh ở Việt Nam thế nào?

10 năm về Việt Nam, mỗi ngày của tôi đều là sinh nhật, lễ Tết… Bài nổi tiếng tôi hay hát: Mỗi sáng thức giấc vẫn thấy chỉ riêng mình ta / Tiếng hót thánh thót của những chú chim vừa qua, đúng với tôi câu thứ 2 vì tôi có nuôi chim cảnh. Nhưng tôi không “riêng mình ta” vì đang “bận” sống rất hạnh phúc bên bà xã. Chúng tôi nuôi chó, trồng cây, trồng hoa, một ngày như mọi ngày. Chúng tôi không muốn ôm đồm làm thêm việc gì nữa, trời cho sao sống vậy, ăn tốn chén cơm, ngủ cũng chỉ cái giường, đầy đủ là được rồi. Sau dịch bệnh, tôi đã nhận show kín lịch từ tháng 10 đến hết năm nay.

- Chị nhà còn nhảy với anh như mấy mươi năm trước?

Nàng vẫn thích nhảy nhưng chúng tôi không có chỗ nhảy cùng nhau. Hồi xưa, hai vợ chồng thường mặc đẹp vào vũ trường nhảy nhót, uống vang tình tứ dưới đèn màu. Bây giờ, kiểu vũ trường ấy không còn nữa, chúng tôi lại không hợp vào bar. Bà xã cũng không thích đi nhảy ở câu lạc bộ vì tôi có tên tuổi, vào đó nhảy lại không thoải mái. Tôi thích sự riêng tư. Tôi ra đường bịt kín bưng vẫn có người đến hỏi: Chú có phải Nguyễn Hưng không? Vì vậy, tôi mới làm quán này để bạn bè tới chơi, đỡ phải ra đường.

 

Vợ bảo tôi ôm bạn diễn sát vào!

- Hiếm ca sĩ nào thành danh nhờ vũ đạo như Nguyễn Hưng, có bí quyết nào tạo nên sức mê hoặc của những bước nhảy ấy?

Mẹ tôi là vũ sư, truyền nghề nhảy cho mình. Tôi nhảy không quá màu mè, biến hóa mà tập trung vào nhảy đẹp. Tôi chọn lọc bạn nhảy với mình. Các cô Thùy Vân, Hoàng Mỹ An… đều là dân Dancesport. Nếu bạn nhảy còn non, tôi sẽ thay đổi bước nhảy để nương theo cô ấy. Khiêu vũ là nghệ thuật hình và bóng, tôi – người đàn ông là phần hình, người nữ là phần bóng, hình đi đâu thì bóng theo đó. 

Nếu phải kể một bạn nhảy ăn ý nhất, tôi không ngần ngại nói ngay đó là Kỳ Duyên. Cô ấy không phải vũ công nhưng nhảy rất đẹp, duyên. Sắc vóc của Duyên đẹp không phải bàn. Cô ấy còn được phú thêm sự hoạt bát, uyển chuyển, diễn xuất tốt và thần thái tuyệt vời. Nếu không có cái duyên sân khấu, bạn không thể tỏa sáng như vậy. 

- Khi nhảy, anh phải đụng chạm cơ thể, ứng xử tình tứ với bạn nhảy, bà xã anh có ghen?

Khiêu vũ giống như đóng phim, hai người không thể nhảy đẹp, ngả ngớn nhau trên sân khấu mà mắt nhìn đi phía khác. Tôi nhảy với Kỳ Duyên thành công nhờ biết diễn xuất. Ra sân khấu, chúng tôi phải là người tình của nhau, thậm chí trông như muốn “ăn tươi nuốt sống” đối phương nhưng chỉ là diễn thôi. Tương tự, tôi song ca với Lưu Bích, Như Quỳnh, Thủy Tiên… như những người tình sân khấu. Không yêu nhau trên sân khấu thì không ca mùi mẫn như bạn thường thấy được.

Vợ tôi là vũ công, tính tình lại rất Tây. Tôi nhảy với bạn nữ còn bị vợ nhắc: Anh ôm bạn nhảy sát vào, ôm gì mà nhát thế! Anh sợ em nên không dám ôm sát hả? Cô ấy đứng ngoài, dĩ nhiên nhìn mọi thứ rõ ràng và bao quát hơn tôi đang nhảy.

 

- Thực tế anh đâu có nhát, còn đào hoa lắm thì phải?

Thì thời trẻ, tôi đào hoa thật mà! (cười) Tôi đào hoa cho vui nhưng chưa từng đi quá giới hạn. Tôi biết mình là ai, ở vị trí nào, thậm chí có thèm thuồng đến mấy cũng không được đi quá nửa bước. Làm nghệ sĩ mà không biết điểm dừng là tự giết chết sự nghiệp.

Người Việt có 1 từ rất hay là "hy sinh”. Vợ tôi đã lùi về sau để tôi tiến lên trước. Nếu năm xưa bà xã cứ tiếp tục sự nghiệp, chưa chắc tôi đã được như bây giờ. Dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ứng xử thế nào đó để đền đáp sự hy sinh của vợ. Chúng tôi sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc tới giờ là đủ rồi, không câu nệ những thứ khác.

- Anh có hơi tâng bốc vợ không vì với tài năng của mình anh vẫn sẽ là ngôi sao?

Trên đời này nhiều chuyện rất khó nói. Thuở mới đi hát, có ai dám nghĩ mình sẽ thành ngôi sao! Hồi xưa, tôi là ca sĩ local (phân biệt với “ca sĩ Cali”, tạm hiểu là hát lót – PV). Nếu anh Nhật Trường (nhạc sĩ Trần Thiện Thanh – PV), anh Chế Linh… chưa tới thì tôi phải đứng đó hát hoài. Có những khán giả khó chịu vì không gặp ngôi sao, bên dưới lại sẵn đá xanh, nếu họ cầm ném tôi chết mất! Tôi bò từ con số 0 đến vị trí bây giờ.

 

{keywords}
Công việc khiến danh ca luôn tiếp xúc với nhiều bóng hồng.

 

Thấy mất mát khi con sống kiểu Tây

- Bí quyết anh gìn giữ hôn nhân hơn 40 năm hạnh phúc là?

Không có bí quyết hôn nhân nào xuất phát từ một người. Tôi may mắn có người vợ quá tâm lý, tế nhị. Cô ấy chưa từng gò bó, đòi hỏi tôi đi thưa về trình. Tôi tự do đi chơi, đàn đúm bạn bè, trước khi đi chỉ cần thông báo một tiếng. Vợ tin tưởng tuyệt đối, tôi cũng giữ nguyên tắc là không bao giờ đi qua đêm.

Vợ chồng tôi thường chỉ ở cạnh nhau khi đau ốm. Ngày thường, chúng tôi mạnh ai làm việc nấy. Bà xã thường là người nấu cơm nhưng cũng không nhất thiết vì chúng tôi thích đi ăn bên ngoài hoặc gọi đồ ăn.

Chúng tôi đơn giản hóa mọi thứ. Có bữa cơm đầm ấm cũng hay nhưng chúng tôi không có may mắn gia đình đoàn tụ như bao nhà khác. Ở nhà có hai vợ chồng, con cái ở Canada hết rồi, đày cô ấy nấu nướng làm gì cho cực?

 

{keywords}
Nguyễn Hưng sống thảnh thơi tuổi 63. Ảnh: Hương Bùi 

- Nghe như anh có điều hối tiếc khi nuôi dạy con lớn lên trong văn hóa Tây phương?

Là sự mất mát! Cha mẹ nào cũng muốn con cái gần gũi mình nhưng những đứa trẻ lớn lên ở phương Tây có lối sống khác hoàn toàn. Chúng không giống con mà giống bạn của mình. Tôi muốn vào phòng con phải gõ cửa, muốn làm gì phải hỏi ý con, hai vợ chồng không được phép to tiếng với nhau trước mặt con.

Tôi sống ở Canada mấy chục năm nhưng không quen nổi. Tôi rất Việt Nam, ăn cơm luôn muốn gia đình quây quần nhưng ở Canada phải nhập gia tùy tục thôi. Có một phần lý do tôi về Việt Nam sống vì không thích văn hóa phương Tây.

- Anh giữ kết nối với các con thế nào?

Khi nào chúng nhớ thì gọi cho hai vợ chồng mình thôi. Tôi không đặt nặng bất cứ điều gì nữa. Chúng lớn, có cuộc sống riêng cả rồi, từng tuổi này mà cứ phải lo nghĩ cho con cái chắc chết sớm! Cháu nội tôi cũng 14, 15 tuổi rồi. May thay các cháu vẫn giữ phong tục Việt Nam từ ăn mặc đến đầu tóc.

- Thành phố này đông đúc, ồn ào quá, có hợp với tuổi vợ chồng anh?

Vợ chồng tôi sẽ sống ở đây hết phần đời còn lại. Nhà ở Canada cho con, cháu ở. Tôi chẳng muốn đi đâu nữa, cả đời tôi đi quá nhiều rồi. Tuổi này đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Chúng tôi sống vui, nhẹ nhàng vì chọn về Việt Nam. Hai vợ chồng ở đây chẳng thiếu thứ gì. Mỗi sáng dậy, tôi đều cảm ơn Trời, tạ ơn Chúa cho tôi ngày vui bình yên, không đau ốm bệnh tật.

Sắp tới, 3 đêm nhạc Tình yêu và Bước nhảy 2 của Nguyễn Hưng lần lượt diễn ra tại TP. Quy Nhơn (30/10), TP. Nha Trang (8/11) và TP.HCM (14/11). Danh ca háo hức vì 6 tháng không được hát, nhảy, thấy rất nhớ sân khấu. Trùng hợp, đúng 10 năm trước, Nguyễn Hưng về Việt Nam làm 3 đêm nhạc rất thành công tại Hà Nội, Đà Nẵng và TP.HCM.